Trọng Sinh: Kiếp Này Ta Làm Lại


Chương 3

4

Sau khi về phủ, ta vội vàng rửa mặt, rồi nằm trên giường, suy tính hồi lâu.

Hương an thần trong lư thoang thoảng, ta khoác áo xuống giường, khẽ bỏ thêm chút đồ vào.

Sáng sớm hôm sau, nô bộc Ngôn Thư vội vã chạy vào.

“Tiểu thư, Thu Hương đột nhiên nổi mề đay.”

Quả nhiên, giống hệt như kiếp trước.

Ta vội chạy đến chỗ Thu Hương, nàng ấy đang nằm trên giường, tay và cánh tay nổi đầy những nốt đỏ.

Ta nhẹ nhàng đặt lọ thuốc lên bàn Thu Hương, nói ra câu mà Ngôn Thư đang nóng lòng muốn nghe.

“Nếu Thu Hương không đi được, vậy thì ngươi thay thế nàng ấy đi.”

Nàng ta giấu đi vẻ mừng rỡ trong lòng, giả vờ đau buồn đắp chăn cho Thu Hương.

Ta nhìn thấu tất cả.

Thu Hương mắc bệnh này, đương nhiên biết rõ những thứ gì mình không nên chạm vào.

Mà người có thể khiến nàng ấy vô tình chạm vào những thứ không nên chạm, chỉ có Ngôn Thư, người cùng ở chung một phòng với nàng ấy.

Đáng tiếc kiếp trước, ta căn bản không hề suy xét kỹ càng.

Lúc đó, ta thật sự là hôn chỉ của thánh thượng làm cho choáng váng đầu óc, vấn đề sơ hở trăm bề như vậy mà ta cũng không phát hiện ra.

Trong xe ngựa, Ngôn Thư kích động đến mức các ngón tay không ngừng run rẩy.

Đúng vậy, kiếp trước, nàng ta đã nghịch thiên cải mệnh thông qua cỗ xe ngựa này.

Sau khi nàng ta đẩy ta từ Trích Tinh Lâu xuống, mọi người đều cho rằng ta vì xấu hổ khi cướp công lao của nàng ta mà tự vẫn.

Từ đó về sau, nàng ta liền trở thành ân nhân cứu mạng “thật sự” của Thái tử.

Sau này, bệ hạ niệm tình thánh chỉ tứ hôn trước đó, cho rằng không thể bạc đãi vị ân nhân cứu mạng “thật sự” này.

Thế là, nàng ta được ban thưởng ngàn lượng hoàng kim, còn được phụ thân ta nhận làm “nghĩa nữ”. Sau đó, nàng ta gả vào Đông cung làm Trắc phi.

Ta nhìn khuôn mặt tú lệ của nàng ta, thật nực cười.

Năm đó, nàng ta cũng được ta cứu ra từ một con hẻm nghèo. Khi đó, trên mặt nàng ta đầy những vết sẹo, là ta thu thập khắp nơi những dược liệu quý giá mới chữa khỏi.

Vì sao, ta luôn cứu phải những kẻ vong ân bội nghĩa thế này?

Trong yến tiệc, Hoàng hậu và chúng phi tần hậu cung hòa thuận vui vẻ. Mọi người đều rất thích tính cách của Hoàng hậu, ngây thơ thẳng thắn.

Khi ấy, ả ta mới nhập cung, tính tình hoạt bát kiều mị. Chẳng thấy chút lão luyện nào của bậc mẫu nghi thiên hạ.

“Từ xưa đến nay, hậu cung vốn nhiều chuyện tranh đấu. Nay ta là Hoàng hậu, mong các tỷ muội trong cung thật lòng đối đãi nhau. Ta vốn là người thẳng tính, các ngươi ở trước mặt ta cũng không cần quanh co lòng vòng.”

Ban đầu, mọi người đều cho rằng ả ta giả tạo. Nhưng về sau thấy ả ta chẳng cầu con nối dõi, cũng không tranh giành sủng ái với các phi tần khác.

Họ liền cho rằng ả ta là một vị Hoàng hậu tốt, trong ngoài như một.

Trong lòng ta lại thấy buồn cười, ả ta không thèm sự tranh sủng của lão hoàng đế. Bởi vì, trong cung đã có ca ca trúc mã ôn nhu quan tâm và chăm sóc cho ả ta, còn có cả nhi tử cường tráng nữa mà.

Giữa lúc ồn ào náo nhiệt, bệ hạ giá lâm.

Mọi người lập tức im lặng, quỳ xuống dập đầu.

Tiếp đó, ca nhạc trỗi lên.

Yến tiệc được nửa chừng, bệ hạ liền cho gọi ta lên, nói muốn nhìn mặt con dâu tương lai.

Thế là, ta và Ngôn Thư rời chỗ, cúi đầu quỳ lạy.

Một nụ cười, một cái nhíu mày, từng động tác đều được ta kiểm soát hoàn hảo.

Trong ánh mắt tán thưởng của bệ hạ, Hoàng hậu đột nhiên nhíu mày.

“Ơ…”

Bệ hạ nghiêng đầu nhìn ả ta: “Sao vậy?”

Ánh mắt Hoàng hậu khựng lại, ra hiệu với bệ hạ, rồi nói: “Ngươi tiến lên đây.”

Ta đáp lời tiến lên, ả ta nâng mặt ta, nhìn ngắm hồi lâu, chợt ánh mắt liếc về phía Ngôn Thư phía sau.

“Kỳ lạ thật, người hôm đó cõng điện hạ trở về, chẳng phải là nha hoàn sau lưng Cố cô nương sao?”